Tôi luôn mong muốn tìm được một điều gì đó giản dị và chân thật giữa những hương thơm, mùi vị “ồn ào” của Hà Nội. Ví như một ly cafe trong một sáng đông lạnh giá. Rất tình cờ, tôi tìm thấy ly cafe đó ở một quán café trong khu phố cổ. Drew Cafe là quán nhỏ tôi ưa thích nhất đến tận bây giờ.
Bạn biết gì về thành phố nếu như chưa từng thực sự khám phá cách người Hà Nội ăn và uống. Như cách Hemingway thể hiện tình yêu Paris qua “Hội hè miên man”, tôi, một người tương đối hoài cổ không yêu những ngôi nhà chọc trời đang mọc lên nhan nhản, những con đường mới xa lạ.
Tôi yêu Hà Nội theo một cách cũ: yêu những cái cũ trong hình hài của một cái mới yếu ớt và cái mới trong cái vỏ cũ kĩ. Và tôi thấy nó ở cafe Hà Nội, trong một buổi chiều thu man mát trên một con phố cafe chính hiệu. Một quán cafe giản dị như bao quán cafe khác, ít trang trí mang tên Drew.
Gọi một cốc cà phê bạc sỉu, tôi được thấy chủ quán dùng máy xay cafe, tiếng phố xá làm tôi mất cảm nhận âm thanh nhưng hương thơm của cafe thì không thể lẫn được. Tôi chờ đợi khi ly cafe Bạc Sỉu tháng 8 được mang ra. Quấy nhẹ lên, thấy hương của cafe và sữa, không quá nồng, chỉ là vừa phải nhưng thơm, tươi. Nhấp một thìa nhỏ, hương vị đúng như hương thơm. Nó không phải là một tách cafe ồn ào và cần gây sự chú ý với vị giác, mà là một sự thô mộc nhẹ nhàng tinh tế và có thể nói là một anh chàng rất lịch sự không lòe loẹt. Nếu được đặt tên, tôi sẽ gọi đó là ly cafe “đừng chú ý đến tôi” trong một cái quán mang dáng vẻ khiêm tốn giữa con phố cafe trở thành văn hóa sống.
Bạc sỉu tháng 8 không phải món ưa thích, tôi chọn Bạc sỉu tháng 11. Ơn giời, đúng là chất đông Hà Nội: hai viên kem rượu rum mềm mượt được quán tự làm, bên cạnh là một tách nhỏ cafe sữa. Tôi phải đổ cafe vào với kem rồi khuấy nhẹ lên. nếu thích vị kem lạnh, bạn đừng khuấy: bạn sẽ có kem cafe có chút đắng mà vẫn ngậy, ngọt. Nếu bạn vẫn thích chất bạc sỉu, khuấy nhẹ lên nhưng kỹ cho vị cafe và kem quyện vào. Bạn đã có một bạc sỉu tự làm ngon tuyệt. Vị của Hà Nội tháng 11 là đây.
Quán có Bạc sỉu của 12 tháng, nhưng với tôi, tháng 11 là đỉnh lắm rồi. Và có một điều mà tôi hiếm thấy ở Hà Nội, đó là cách chủ quán thân thiện với khách, tạo một cảm giác kết nối chỉ bằng cách nói vài ba câu hỏi, kể một hai câu chuyện và quan trọng nhất là tình yêu cafe.Thât là buồn vì bao năm cuộc đời “lầm lỡ” tôi đã toàn uống phải cafe dởm, nên không học nổi cách nhận biết thế nào là cafe ngon. Giờ đây cái miệng mới bắt đầu học cách uống cafe, và cái đầu mới được khai sáng thế nào là tiêu chuẩn cafe ngon: cafe của Drew.